Hà Nội năm 2025 – vẫn là câu chuyện cũ: mưa vài giờ, phố thành sông, người dân bì bõm dắt xe, nhìn nhau ngán ngẩm. Nhưng đằng sau mỗi con đường ngập nước, không phải chỉ có mưa, mà là một hệ thống quy hoạch chắp vá, thiếu đồng bộ, và sự yếu kém trong quản lý đô thị . Thành phố này từng tự hào có “ba mươi sáu phố phường”, có hồ Gươm, có sông Tô Lịch chảy qua lòng ký ức. Giờ đây, những con sông ấy chỉ còn là đường cống chật hẹp; những hồ nước điều hòa biến thành bãi xe, trung tâm thương mại, hay móng nhà đang xây. Những khu đô thị mới mọc lên như nấm sau mưa hiện đại, sáng choang, quảng cáo “chuẩn Singapore” nhưng lại không hề có hệ thống thoát nước ngầm đủ năng lực . Hệ thống cống chung, vốn lẽ ra phải được quy hoạch từ đầu để dùng chung cho thoát nước, dây điện, dây mạng, viễn thông , lại bị bỏ qua hoặc làm rời rạc từng khu, mạnh ai nấy đào... Và thế là, mỗi mùa mưa về là một lần Hà Nội bị đào lên lấp xuống rồi lại đào lên . Một bản nhạc buồn kéo dài hàng thập kỷ, t...
Mỗi người chúng ta chẳng qua chỉ là khách qua đường trên thế gian này, mọi chuyện cứ hãy tùy duyên. Đời người chính là một ‘trường tu hành’ Có những người, giống như hoa sen vậy, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa. Có những người, giống như tách trà, có thể từ từ nhâm nhi thưởng thức. Có những người, giống như cơn gió thoảng, vậy nên không cần phải để tâm. Có những người, giống như cây cổ thụ, để ta yên tâm dựa vào. Đời người chính là một cuộc tu hành, khi trái tim dịu lại rồi, cảm thấy hết thảy đều bình yên. Tâm thanh tịnh rồi, cuộc sống cũng theo đó mà trở nên tốt đẹp. Trong tâm vui vẻ rồi, hạnh phúc cũng theo đó mà đến. Con người, chỉ là khách qua đường giữa trời đất, hết thảy đều hãy tùy duyên. Đời người, chẳng qua chỉ như một ly trà Đầy cũng vậy, vơi cũng vậy, có gì phải tranh luận. Nồng cũng vậy, nhạt cũng vậy, mỗi cái đều tự có hương vị riêng. Vội vàng cũng vậy, chậm rãi cũng vậy, thế thì đã làm sao. Ấm cũng tốt, mà lạnh cũng tốt, ta hãy nhìn nhau với một nụ cười. Đời người, bởi quá để ...